Tôi đã mất một thời gian dài để nhận ra rằng trong cuộc sống, không phải câu chuyện nào cũng toàn vẹn.
Không phải ai mà chúng ta đem lòng cảm mến cũng sẽ nán lại trong tim ta, hay trở thành một phần của mãi mãi. Đôi khi, có những người bước qua đời để dạy chúng ta yêu thương. Và đôi khi có những người bước qua đời để dạy chúng ta cách yêu thương mà chúng ta cần tránh; chỉ dẫn làm sao để chúng ta không thiệt thòi, để chúng ta không thu mình lại một lần nữa. Đúng, đôi khi có những người chọn cách ra đi – nhưng không sao, vì bài học của họ vẫn còn đó, và đây mới là điều quan trọng nhất. Những điều còn ở lại.
Thế gian này mang đến bao đẹp đẽ, nhưng đâu chỉ có thế, vì còn cả những niềm đau. Rồi ngày sau bạn nhận thêm một bài học vô giá: nỗi đau cũng là một món quà.
Cơ thể chúng ta được cấu thành từ hàng tỉ tế bào, nhưng chỉ cần một người thôi – một giọng nói, một ánh nhìn, một tin nhắn hay một nụ cười – là đã khiến ta hoàn toàn trần trụi. Chúng ta nghĩ mình là những sinh vật vô cùng thông minh, phức tạp, nhưng rồi đến cuối cùng, hết thảy những điều ta muốn chỉ là được kết nối. Tất cả chúng ta chỉ muốn được bảo đảm rằng mình không hề đơn độc.